Không phán xét
Bà cô đến chơi thấy ông anh mặt mũi phừng phừng, đang quát ầm ầm qua điện thoại, nghe loáng thoáng chỉ là chuyện nhóm bạn cũ hẹn nhau đi chơi đâu xa mà quên rủ ông. Tính ông nóng như lửa, giận lên là phang thẳng vào mặt người ta đủ thứ khó nghe nhưng ai chơi lâu mới biết ông thuộc típ người “khẩu xà tâm Phật”. Mà ông nóng nhanh, nguội nhanh, biết tự nhìn lại mình ngay để điều chỉnh. Vậy nhưng cũng bao lần, ông mất bạn chỉ vì giận quá mất khôn.
Lần này, bà cô đợi ông anh hạ hỏa, mới hỏi thăm chuyện nhà cửa, con cái rồi lát sau mới bảo, càng đọc sách, ngồi thiền, tu tập nhiều, bà càng ít phán xét người khác. Bởi mỗi người có một cuộc đời riêng, một cách hành xử riêng, và khi bận tâm đi phán xét người khác cũng là mất đi một nguồn năng lượng quý giá để phát triển bản thân. Đó là chưa kể, khi phán xét, sẽ luôn đặt bản thân cao hơn vị trí người khác, phân biệt mình với người khác bằng các khái niệm giàu – nghèo, sang – hèn, thông minh – ngốc nghếch… và sự phân biệt này sẽ sinh ra mâu thuẫn và có thể tiến tới xung đột. Một nữ nhà văn quen thuộc từng viết đại ý con người ta thua kém nhau về hạnh phúc, giàu sang, đều có thể chấp nhận được, nhưng không đời nào chịu thua kém nhau về trí thông minh.
Nghe bà cô nói một thôi, một hồi, ông anh cắc cớ hỏi: Cô nói thì hay nhưng giờ đây ai bảo cô ngu, cô chả nổi điên lên ấy chứ, chả ngồi đấy mà lý luận.
Bà cô cười: Đúng là nghe thế dễ điên, nhưng mà nếu trước đây em sẽ tìm ra hàng loạt lý do để chứng minh rằng, người nói thế còn ngu hơn em, nhưng giờ em sẽ im lặng và bỏ đi. Vì người ngoài cuộc bao giờ cũng nghĩ cũng dễ, nói cũng hay nhưng phải ở trong cuộc mới hiểu mọi thứ không hề đơn giản. Như nhà thơ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia Goethe (Đức) từng viết: “Mọi lý thuyết đều là màu xám chỉ cây đời mãi mãi xanh tươi”, nó đúng là một chân lý.
Ông anh gật gù: Khó nhỉ, vì chúng ta quen phán xét như một bản năng. Từ chuyện trong nhà, ngoài phố, chuyện lớn, chuyện nhỏ, chuyện gì cũng nhảy vào bày tỏ ý kiến, cứ như là chuyên gia trong mọi lĩnh vực. Nhất là mấy ông KOL trên mạng nhiều khi “ngáo” lắm, lúc nào cũng thích tự đặt mình làm trọng tài phân xử mọi chuyện.
Có tiếng bấm chuông cửa, hóa ra cậu shipper giao hàng mang món chân gà rút xương cho ông xơi bữa trưa. Bà cô nhìn sang bĩu môi: Món này em làm mới ngon, hơn đứt các nhà hàng. Giờ đầu bếp nhiều chỗ tệ lắm anh ơi.
Nguồn tham khảo : https://laodong.vn/van-hoa-giai-tri/khong-phan-xet-1342955.ldo